càphêLú (Dân Làm Báo) – “Báo cáo một thách thức nghiêm trọng. Thách thức cực nghiêm trọng: Một con bướm cánh ngũ sắc, mặt xanh mướt, mang kính cận, trên lưng có khắc chữ DLB, đang bay về phía ánh sáng sự thật, ở đó có 39 con bướm đồng liêu DLB của nó đang vờn đợi. Báo cáo Khẩn! Khẩn! Cực kỳ nghiêm trọng! Một thách thức cực kỳ nghiêm trọng!”.
Hai bác sên phục phịch dưới những bộ giáp dày bóng loáng, mặt đỏ gay, râu vễnh ngược, đuôi ngoáy điệu quân hành, thong thả vừa đi đường vừa kể chuyện, oang oang tranh nhau đặc tính sôi nổi về cuộc đời hoạt động kách mệnh với những phen thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc của mỗi bên. Cả hai đều có thẻ đỏ bỏ túi quần, còn túi áo thì lận thẻ hội viên Hội nhà bàn. Lấp ló trên miệng túi còn dằn thêm cái phong bì dày cộm. Trông qua là phải thấy ngay đây là hạng phong lưu le lói, đang chuyện râm ran.
Hóa ra hai bác ấy mới vừa tham dự đại hội Hội nhà bàn kỳ 8 và đang trên đường về lại địa phương của mỗi bên.
Lạ một điều là câu chuyện buôn dưa đưa bước giữa hai khách bộ hành này không mấy ăn nhập gì tới mảng văn nghệ hội hè, mà chỉ toàn chuyện ăn theo và ăn nhậu. Túm lại là vui, mấy năm một lần, gặp gỡ toàn bạn bè đồng lòng đồng chí cùng ngành nghề, lại thêm bia, rượu, mồi… thậm chí cả thuốc lá điếu hút, điếu giắt vành tai, thêm nửa gói sơ-cua nhanh tay bỏ túi… tất tật đều miễn phí, nhà nước khoanh gọn các thứ cực chu đáo, quá đã!
Bỗng đâu có cơn gió thổi thốc vào từ phía biển Đông.
Hai bác sên dừng lại, đề cao cảnh giác, nghe chừng động tịnh.
Từ trên tàu lá chuối la đà rơi xuống bãi cỏ một chú sâu mặt mày non choẹt. Nó kêu oái cái rõ to, chắc là bởi bực mình cơn gió xằng thổi ngược hất tung tàu lá, xong, cẩn thận phủi bụi quanh hông rồi bò tới.
Bấy giờ chú sâu non mới nhận ra vật cản trước mặt là 2 bác sên mặt mày đỏ lựng, hơi thở sực mùi. Nó khẻ gật đầu chào. Nhưng 2 bác sên tảng lờ như hai triết gia ăng-lê đang ngắm cảnh, không bận mắt đến thằng nhóc mới “trên trời rớt xuống”. Nhưng rõ là họ hết sức bận tâm, qua những đối đáp vờ như chỉ nói cho nhau nghe:
“Ấy, vẫn hết đâu bác nhỉ?”, sên A nói, “Đồng chí bưu vàng áo rêu quân hàm đỏ hai sao Diễu Hải Trù từng đúc kết ở cuối hội nghị là đã quét sạch những 300 tổ sâu, mà đã hết đâu, bác nhỉ?”.
“Vâng, thì ngay trước mắt bác đấy!”, sên B trả lời, “Bọn chúng toàn là lũ trên trời rơi xuống cả. Cứ gió động tàu lá là chúng xuất hiện, biết đâu mà lần?”.
“Mà trông gớm sao gớm lạ bác nhỉ?”, sên A nói tiếp, “Cả lũ chẳng đứa nào có được cái áo choàng cho tươm tất, mặt mày thì xanh mướt như đói giáp hạt, lại còn tướng lên sống mũi cặp kính dầy như đít chai, cứ như thử trí thức thượng thừa…”.
“Vâng, thì ngay trước mắt bác đấy”, sên B trả lời, “Cả người đầy những lông cứng với gai nhọn, còn đi đứng thì khoanh đầy khoanh vơi cứ như sợi xích dùng dằng dấm dẳng…”.
Bấy giờ, chú sâu mới lên tiếng:
“Cảm ơn hai bác đã lưu tâm đến nhà em”, chú sâu từ tốn nói, “Thú thật là nhà em cũng rất mong có hai bác làm bạn đồng hành cho đỡ thấy dặm đường xa ngái. Có điều là trước tiên, hai bác cho phép nhà em có đôi lời góp ý về những phê bình của hai bác, mà cho dẫu không hề cố ý lắng tai, nhà em cũng vẫn phải nghe…”.
“Ahèm!”, sên A hắng giọng, “Chú mày nhỏ tuổi mà nói năng thế là chứng tỏ không thuộc hạng lưu manh, khá đấy. Có gì cứ nói”.
“Vâng, xin thưa cùng hai bác thế này”, chú sâu nhỏ nhẹ, “Quả đúng cả họ nhà em không hề có vỏ bọc, thành ra đi đứng nhẹ nhàng, việc làm minh chính, chẳng cần giấu gì dưới áo, cũng chẳng thể rụt đầu rút cổ, hai bác bảo là bần nông không khố thì cũng chẳng sai, song nhà em chẳng lấy đó làm niềm, bởi sách có dạy rằng ở đời thiếu áo không nhục, thiểu trí mới hèn. Hai nữa, bọn nhà em chẳng quen còng lưng khuân vác, cho nên có thể gồng bụng búng người về phía trước, đo khoảng cách đường đi bằng chính thân mình, chẳng cần nhờ vả lôi thôi phong bì mở đường tiến cử, hai bác bảo như sợi xích dùng dằng dấm dẳng không khéo lại bị phê bình tư tưởng dính chặt vào mảng tiểu thuyết trơn nhờn của hội viên Lê Cừ Nhiêu đấy phỏng? Ba nữa, cả họ nhà em đều lông dày gai nhặt, nhưng quả là không ai trùng ai, mỗi người mỗi vẻ rất riêng, hai bác bình rằng nhà em thiếu đồng phục bầy đàn thì, nói khí không phải, đó cũng là mối hãnh diện văn minh văn hiến của nhà em đấy hai bác ạ!”.
“Khá đấy!”, sên A nói, “Chú em đang đi đâu mà xem ra nghiêm trọng thế?”. Trong lúc đó thì sên B rút bộ đàm ra to nhỏ gì đấy.
“Thưa”, chú sâu đáp, “Cả họ nhà em chỉ có mỗi phía sự thật để tới thôi ạ, còn riêng nhà em thì hiện giờ đang đi chặng đầu của lộ trình thôi bác ạ”.
“Ahèm”, sên B nói, “E rằng khó tới đấy chú em mày ạ”.
Liền đó bỗng đâu có hòn đá lửa đầu dốc chợt lăn về phía chú sâu. Nó nhanh trí cuốn mình sang bên để tránh hòn đá, nhưng lại rơi xuống một hốc sâu ngay dưới chân cột cờ màu đỏ.
Hai bác sên nhìn nhau. Sên B cười mỉm. Sên A chậc lưỡi, tỏ ý tiếc cho thằng bé sâu thông minh lém lỉnh gặp nạn.
*
Mấy ngày sau.
Hai bác sên vẫn đủng đỉnh trên đường, xem ra chẳng cách xa hiện trường tai nạn hòn đá chẹt chú sâu là bao.
Bỗng đâu, “từ không gian lạn ngang” một chú bướm óng ánh đôi cánh ngũ sắc, mặt mày xanh mướt như đói giáp hạt, lại tương trên sống mũi một cặp kính dầy như đít chai.
Chú bướm vờn ngang qua hai vị khách bộ hành phục phịch, xong lượn vòng lại.
“Chào hai bác sên”, chú bướm nói, “Hai bác vẫn bách bộ khỏe đấy chứ?”.
“Chú mày là ai?”, sên B vừa hỏi vừa chực rút bộ đàm từ trong bộ giáp vỏ bọc ra.
“Vâng”, chú bướm đáp, “Nhà em là chú sâu non bị hòn đá lửa chẹt xuống hốc sâu dưới chân cột cờ màu đỏ hôm trước đây ạ. Hai bác vẫn vững lòng mạnh tiến đấy chứ ạ?”.
“Hóa ra là chú”, sên A tròn mắt, “Cách nào mà chú em trổ mã rực rỡ thế?”.
“Chẳng có gì lạ đâu bác ạ”, chú bướm trả lời, “Nhờ hòn đá lửa chẹt xuống hốc sâu mà nhà em quá độ mồ sâu tổ kén sớm hơn, nay mới hóa thân với cặp cánh óng ánh như sự thật thế này. Hồi trước bác bảo thân em xù xì không giống ai, nhưng thật ra cái khác người rất riêng đó gọi là tư duy. René Descartes bảo “Cogito, ergo sum” là “tôi tư duy nên tôi hiện hữu” đấy hai bác ạ. Đó chính là điều kiện không thể thiếu để kết cánh và cất cánh. Nó còn một tên gọi khác nữa là tự do đấy hai bác ạ. Hai bác cứ nhìn và chứng thực giúp nhà em cặp cánh tự do này nhé! Nhà em lượn ngang đây, tình cờ nhận ra hai bác, nên mới đánh võng vòng lại để có lời cảm ơn hai bác đây, và xin chúc hai bác chân cứng đá mềm để sớm đưa cả Hội nhà bàn sớm đến đích đại đồng đấy ạ”.
“Này! Này! Hượm đã!”, sên A nói với theo, trong lúc sên B lại bật bộ đàm to to nhỏ nhỏ…
“Không kịp nữa rồi, hai bác ạ”, chú bướm nói, “Các bạn đồng liêu nhà em đang chờ đằng phía ánh sáng sự thật kia đấy ạ. Chào hai bác nhé! Happy New Year!”.
“Khẩn! Khẩn!”, sên B hét vào ống nói bộ đàm, “Báo cáo một thách thức nghiêm trọng. Thách thức cực nghiêm trọng: Một con bướm cánh ngũ sắc, mặt xanh mướt, mang kính cận, trên lưng có khắc chữ DLB, đang bay về phía ánh sáng sự thật, ở đó có 39 con bướm đồng liêu DLB của nó đang vờn đợi. Báo cáo Khẩn! Khẩn! Cực kỳ nghiêm trọng! Một thách thức cực kỳ nghiêm trọng!”.
“Hừ!”, sên A khẽ khàng, như đang nhắn cùng hương đồng cỏ nội, hoặc với chính mình: “Chúc mừng bạn DLB thăng hoa! Làm cách nào để ta trút bỏ cái áo giáp nặng nề này nhỉ?”.
càphêLú
© Dân Làm Báo