Ngoại đã ngoài 70 nhưng trông ngoại vẫn còn minh mẫn, đôi mắt vẫn còn tinh anh lắm. Dù trời mưa hay nắng, ngoại đều chung thủy với gánh trầu, buồng cau tại mỗi buổi chợ. Khi tuổi đã gần xế chiều, Người ta lại mang tặng cho ngoại cái danh hiệu “Mẹ Việt Nam Anh Hùng”.
Ông cán bộ đưa mắt nhìn chầm chầm vào ngoại:- Thôi được, bà xem hình rồi chọn cũng được. Đoạn ông ta mở chiếc cặp da mới toang lấy ra dăm ba tờ giấy có hình và chữ. Ông cẩn thận sắp thứ tự hàng ngang trước mặt ngoại. Liếc nhìn qua một lượt, ngoại cười:- Tao không quen, không biết, chưa gặp bao giờ? Bây bảo tao chọn là chọn thế nào?Ngoại trầm giọng: - Sao tao không thấy thằng con Bác Hai Lúa ? Thiệt thằng đó hiền, tốt bụng hết sức. Cái thằng… mà lương của một ông thầy giáo thì có là bao ? Vậy mà dạo tao nằm bệnh mấy ngày liền. Nó thăm cho gạo cho tiền. Sớm hôm nó bắt được con cá đồng nào đều ghé sang cho.Ông cán bộ châu mài tỏ vẻ khó chịu:- Chà….Bà thắc mắc nhiều quá !!! Đây là danh sách các vị ứng viên ưu tú đã được trên chọn lựa kỹ rồi. Thôi, bà xem hình, thích ai thì bà chọn người ấy ! Trưa quá rồi còn gì.Không để ngoại chờ lâu, ông chỉ tay: - Người này được nè, bà chọn đi.Ngoại nhìn theo, thở dài: Ừ thì được …!!!
Người Việt Nam